Tên Topic: Mùa Đông Ngày Bên Anh!
(Hai Lần Một Mùa Đông!)
Writer: lanyxuxy
- này, phim sex mày thích mùa nào nhất trong năm thế?
- Tao thích mùa thu….
- Xùy…. Sao đứa con gái nào cũng thích mùa thu thế?
- Kệ tao, chứ mày thích mùa gì mà nói tao
- Tao thích mùa hè đó, mùa lề đường được nghỉ học, được đi chơi nè…. Haha
- Đồ ham chơi như mày á, vậy mày không thích mùa thu à….
- Tao… sao lại không…. – thằng bé đỏ mặt
- Mày…mày ba phải, vừa mới nói thích mùa hè mà…
- Tao thích mùa thu, vì chưng vì….mày thích nó…
- ….
Nhìn 2 đứa nhỏ ríu rít nói chuyện ngoài công viên, tôi thầm mỉm cười, nhớ lại cuộc đời mình, nhớ đến gia đình, nhớ đến …. Cậu…
Tôi được nhiều người nói là một đứa con gái ít nói, trầm tính chất và đơn giản, có nhẽ bởi vậy, mà tôi rất ít bạn bè, đôi lúc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhât nhẽo và vô vị…. nhưng có một người, làm ấm trái tim tôi… đó đích thị là cậu.
Vào mùa thu năm tôi 19 tuổi, là một đâm viên rất-đỗi-bình-thường trong 1 lớp gồm 60 thành viên, ngày bước vào đầu năm 2, bầu bạn chúng tao vui vẻ gặp nhau chuyện trò sau 1 tháng rưỡi nghỉ ngơi lấy sức, tôi ngồi đấy, neo đơn giản chỉ để nhìn xem mọi rợ người trò chuyện, nhìn mọi người tay bắt mặt mừng, đám bạn tôi lôi kéo nhau…. Bỗng một người va vào tôi khiến tôi choáng váng…
….
- Tớ xin lỗi, bạn không sao chứ.
- không sao đâu – tôi nói với giọng cực-kì-khó-chịu….
và từ đó tôi biết cậu….
Và sau đó cậu gia nhập vào nhóm học của tôi, nhưng sự thật đúng thật là khó đoán, cậu lại thích cô bạn thân của tôi… nói thật, tôi cũng không buồn nhiều, bởi vì tôi nghĩ đó đồng cân là thứ tình cảm thông thoáng qua, đồng cân cần một thời gian để quên, nó sẽ hoàn trả toàn biến mất…. nhưng thời gian lại chứng minh ngược lại những gì tôi suy nghĩ, để rồi đưa ra cho tôi một kết quả đáng buồn: tôi thích cậu.
- Này, sao tui thấy con gái phần lớn đều thích mùa thu vậy?
- Ai biết được họ, nhưng có nhẽ mùa thu nằm mơ mộng nhất!!!
- ủa? vậy bà không thích mùa thu à?
- Nếu tui nói là không, ông có nghĩ tôi lạ lùng không?
- Chắc là có đó… hà hà
- Tui…thích mùa đông… mà nay hỏi tui mấy chuyện nhảm nhí không vậy?
- ừ… cậu làm ngơ đãng.
- …
- Mắt cậu nhìn xa xăm vô định – vì sao bà thích mùa đông chứ…
- Chả sao truyen sex cả…có lẽ, mùa đông… giống tui…. Haha…
- ….
- Con trai mấy người, chắc đồng cân thích mùa vỉa hè thôi nhỉ - tôi đùa….
- Ai nói… mà thôi…
- ….
Thế rồi, thời gian cứ trôi, chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình, tôi vẫn thường nhìn lén cậu mỗi khi cậu ngồi chuyện trò với nhỏ bạn tôi- nhỏ mà cậu ấy thích đó.
Mưa mùa thu….
Dài….và lạnh….
Rồi mùa đông cũng đến, cái thời tiết hanh và khô làm tôi dễ chịu, tôi cảm thấy thân thể mình khoác lên một chiếc áo hoàn trả toàn mới…. và cũng bởi chưng thế, tôi lại càng nép mình vào vỏ ốc của chính tôi tạo ra… đôi lúc tôi tự nghĩ, nếu tôi không thể thoát ra được vỏ ốc này, liệu chừng tôi có trạng thái nói ra sự thực với cậu….
Mùa đông…. Mùa lạnh nhất… với những cơn gió mùa đông-bắc và mưa phùn, vậy mà tôi ưa một mình lang thang vào những ngày giá lạnh phủ một lớp sương mờ nhạt, tôi đã nghe một người nào đó nói rằng: " mùa đông là những gì làm cho tôi thấy cuộc sống vốn là một bức tranh toàn bích có vẻ như đã lùi xa về kí vãng nhường chỗ cho những suy tưởng lẻ loi sắc”, ừ thì vậy, mùa đông phải chi rét, mùa thế giới lặng mình vào một cái gì đó nằm mộng hồ, suy tư và lắng đọng, tôi cũng thế, tôi thích mùa đông đơn chiếc giản bởi vì nó lặng lẽ và bình thản…
Nhưng mà chắc hẳn ai cũng nghĩ đến một ngày lễ lớn, đó là noel…. Ngày mà những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo, ngày những đứa bạn tụ tập chém gió, ngồi tỉ tê rồi lấy cớ đi chơi đêm, còn tôi…. Vẫn một mình…
Tôi bước nhẹ trên con đường dẫn thẳng tới ngôi thánh đường xinh đẹp và được trang hoàng lộng lẫy, tôi chọn một góc khuất, nhìn bao nhiêu con người qua lại, lòng tôi bỗng thắt… một nỗi buồn không tên len lách vào tâm vong linh tôi một cách vô thức,… và tôi bỗng nhiên thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên, tiếng hát từ dàn loa nhà thờ vang lên vui vẻ:
We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas and a happy new year.
Good tidings to you when ever you are
Good tidings fo christmas and a happy new year.
Tôi chợt mỉm cười, một nụ cười yên tâm và hạnh phúc, có nhẽ man di người nhìn thấy sẽ nghĩ tôi bị tâm thần khi ngồi cười thế này, nhưng mà chớ thây họ chứ, vì vì, họ không giống cuộc sống của tôi, tôi vươn tay, hít một phổi không khí trong lành… tâm vong hồn thoải mái, tôi bước vào thánh đường và cầu nguyện.
Ngày hôm sau, lại với khuôn mặt chớt nhả không chịu nổi, hajz…. Đúng là…. Tại sao cái khuôn mặt đáng ghét ấy tôi có trạng thái thích được cơ chứ, cậu đến trước mặt tôi, cười hehe:
- Mùa bà thích nhất sắp hết rồi đấy nhé!, cứ từ từ mà hưởng thụ….
- Ok… tất nhiên rồi… khỏi cần mặt mẹt ông nhắc tui – cái cảm giác được chuyện trò với cậu, khiến tôi rất vui, tôi cố gắng lánh né ánh mắt của cậu, bởi vì, nếu nhìn vào anh mắt ấy, xúc cảm của tôi…sẽ như thế nào đây?
- ờ… nhắc chơi vậy đó, chắc không được!!!! – cậu cau có bỏ đi
tôi đồng cân biết nhìn theo, có lẽ cũng bởi chưng cái tính cọ quặc không muốn người khác quan hoài mình, mà làm nhiều người mất lòng chăng? Và còn cả cái tính đồng cân thích quan hoài từ phía sau, lặng lẽ, âm thầm những người mình yêu mến thành thử man di người thường nói tôi vô tâm, hời hợt…
Tôi thấy cậu bước đến bàn nhỏ bạn tôi, nhẹ nhàng nhét một phong thư nhỏ, tôi cười buồn, cuối cùng, cậu đã sắp tìm được người mình thật sự cần rồi… tôi lặng im, một giọt nước mắt chảy ngược vào con tim lạnh giá…
Rồi cũng vào cái ngày định số phận ấy, nó biển đổi tôi thành một con người hoàn trả toàn khác, tôi tháo bỏ tất được vỏ ốc đáng sợ của mình.
Tôi thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng, khi tôi khó nhọc đạp xe về nhà trên con đường quen thuộc, trời đất ơi chợt mưa to, mưa che khuất đi tầm nhìn và man di thứ trở thành ra mờ nhạt…mờ nhạt…
Cảnh vật xung quanh hốt nhiên trở cho nên tối mịt, không gian lúc ấy bị một màu đen của bóng tối nuốt gọn, mắt tôi nhức ghê gớm.. tôi cố gắng hít thật sâu, bước về phía trước, cái xe đạp của tôi cũng biến mất lúc nào không rõ, tôi cứ đi thẳng, đi thẳng… một tia ánh sáng phía xa xa làm tôi chói mắt, đó như 1 hang sâu và chỉ có một lối thoát, tôi nheo mắt lại bởi quá chói, nhảy ra khỏi cửa hang và…
Tôi sực tỉnh…
Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến tôi vô cùng khó chịu, một màu trắng xóa của bệnh viện và thanh âm vô vị của máy đo nhịp tim…tôi vén mền qua và đi thẳng ra cửa, gió bấc thổi vào mặt thật dễ chịu, mưa vẫn rơi, tôi thấy cậu đứng đó… tôi lặng nhìn cậu và cậu nhìn mưa…
Lúc ấy, phải chi cậu đừng quay lại, tôi đồng cân ước lúc đó thời kì ngừng trôi, nhìn cậu suy tư như thế, không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ lòng.
Cậu quay lại phía tôi, nhưng không nhìn tôi, ánh mắt cậu xa xôi nhìn về một hướng vô định, cậu khẽ nói, rất nhỏ, lúc ấy tôi không nghĩ mình có thể nghe được, câu nói ấy, có thể nói với tôi lắm chứ:
- Mùa đông sắp qua rồi, bà không muốn tận hưởng hết hay sao?
- Ông nói tui phải không? Tui vẫn tận hưởng hương vị mùa đông mỗi ngày cơ mà… - tôi cười và nói to lên, chủ yếu để làm cho cậu giật mình, nhưng…
Cậu không có bất kể phản nghịch ứng nào cả….
Tôi bắt đầu lo lắng, tại sao lại như thế… tôi bước đến gần cậu, hua tay trước mặt, nhưng vô vọng, tôi nắm lấy tay cậu, nhưng… tất cả đều hụt hẫng…
Tất cả như một cuốn phim quay chậm… tôi nhớ ra, nhưng mà… vì sao tôi lại vào bệnh viện, tôi đang đi trên đường mà… lúc đó, tôi rối lắm, nước mắt từ đâu cứ trào ra…nóng hổi…
Thôi thì… có trạng thái vào một ngày không xa… tôi lại có thể quay về với mọi người, ba mẹ và cả cậu… và sẽ có ngày, tôi quên được cậu mà thôi
day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer**
Bước từ công viên về, tôi lại vô tình gặp cậu, một mùa xuân, rồi một thu, và bây giờ là mùa hè, cậu vẫn đến nhà tôi, ngôi nhà xinh xắn có ba có mẹ, có em trai chị gái vẫn đang quan tâm tôi, nhìn thấy cậu lại đến nhà mình và lặng yên quan sát tôi như vậy, tôi làm sao có trạng thái quên được chứ…
Tôi thở dài, ngồi trung thành mép giường lom lom nhìn cậu, lúc nào cậu đến, cậu cũng im lặng như thế, tôi bực mình lắm biết không hả, tôi liếc nhìn cái xác không vong hồn trên giường, xanh xao, tiều tụy và đủ thứ dây dướng rợ, tôi thở dài ngao ngán, nhìn qua cậu, tôi hét vào mặt cậu:
- Làm ơn đừng đối đãi tốt với tôi như thế chứ, mặc dù gì cũng tiền là bạn thôi mà… đồ đáng ghét.
- Này, bà kia… dậy đi chứ, bà kêu tui thích mùa lề đường mà phải không? Tại sao lại nghĩ như thế hả? Tui muốn biết câu đáp của bà… - cậu lại trầm ngâm.
- Tại bởi tính chất cách của cậu, năng động, hòa đồng, vì cậu vừa đem lại sự ấm áp như nắng, vừa như cơn mưa lề đường làm khó chịu trái tim tôi đó, cậu biết không? Tôi trả lời
- Có lẽ bà biết tôi thích nhỏ bạn thân của bà phải không? ừ thì đó là sự thật, nhưng tui lại cảm thấy, đối với bạn ấy, một thứ tình cảm neo đơn thuần …còn với bà, tui cảm thấy ấm áp và dễ chịu lắm, 6 tháng trôi qua rồi, bà vẫn chưa tỉnh dậy cho tui nói rằng: " tôi thích bà” chứ…
Ha… tôi như tắt nghỉ đứng (à mà quên, tôi tắt thở rồi ^^) một tí hạnh phúc, một tí ngỡ ngàng và một tẹo xót xa… đau… vong hồn tôi rung lên từng đợt, nước mắt lại rơi, tôi kiềm chế xúc động, cố trấn tĩnh, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt ấy, để cậu nhìn thấy tôi, nhưng mà thật ngớ ngẩn, điều động đó sao có thể xảy ra, khẽ cười, tôi hỏi cậu:
- Lâu chưa?
- Cũng từ ngày cậu bỗng sỉu giữa đường, tui nhận ra bà thật quan trong, giữ giàng sức khỏe, mau chóng dậy nhé, tui sẽ nói cho bà biết mùa yêu thích của tôi là mùa gì!!!- cậu gương cười…
Cảm ơn cậu, câu nói tôi trông đợi cuối cùng cũng được toại nguyện, như thế này, tôi sẽ yên lòng ra đi, vô kể u rong não của tôi quá lớn rồi, làm sao còn hy vọng nữa cậu à, hãy vui lê, bạn tôi tốt hơn tôi nhiều đấy, hãy trân trọng và chăm sóc tốt cho bạn ấy nhé! vĩnh biệt!!!!
day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer*
Chưa kết đâu nhé!!!
Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy đau buốt, chưa bao giờ từ truyen heo khi linh hồn tôi lìa tử thi lại có cảm giác này, tôi ngồi xuống, ôm lấy đầu và bắt đầu thở dốc,…
Một giọng nói từ đâu thủ thỉ nói với tôi:
- Con có muốn quay về không?
- Dạ muốn ạ! – cơn đau của tôi dường như biến mất khi gặp người ấy, người xinh đẹp tựa hoa hướng dương, sáng như thiên thần, có lẽ, đó là thiên thần hộ mạng của mỗi người.
- Ta đúng là thiên thần hộ mạng của con – người mỉm cười từ tốn.
- …
- Con có thể quay trở về… nhưng sẽ có một biến gắng tới với con
- Tại sao con lại được chọn lọc ạ? - tôi thắc mắc
- Con chưa đến ngày xa lìa dương gian con à… con còn phải chịu nhiều khổ cực nữa, con có muốn hay không? – thiên thần nhẹ nhõm nói
- …
- …
- Con… muốn trở về… một thời kì nữa, con sẽ trở về bên ngài…
Thiên thần mỉm cười, âu yếm nhìn tôi rồi biến mất
- Á… Á… á… - tôi đau đớn hét lên…
Và lần này, tôi tỉnh dậy ngay trong thể xác của chính mình… nhưng kì lạ… man di chuyện trong kí mỏ ác vẫn còn y nguyên, rành rọt.... tôi cứ nghĩ rằng biến nỗ lực ấy là tôi… mất trí nhớ…
day la noi dung footer**
- Con tỉnh rồi à…
- Con bị sao vậy mẹ…
- Con ngủ li suy bì 3 ngày rồi, bác sĩ kêu con có vấn đề bên não trái, nhưng hôm nay lại hoàn trả toàn biến mất.
- Cái…gì… 3 ngày…. Não…
- ….
- …
- Mấy bạn lo cho con lắm
Tôi nhìn mấy đứa bạn đang nhìn tôi với ánh mắt hồi hộp, thở phào nhẹ nhõm, tôi mỉm cười, nhìn đám bạn và nhìn cậu…
Ánh mắt cậu thật khó hiểu… như cố nhớ một chuyện nào đó…nhưng vô bổ ôi thôi ông bạn của tôi ơi… thiên thần xinh đẹp đã làm thời gian quay trở về với mùa đông yêu dấu rồi…
Những điều cậu nói ở bên cạnh tôi 6 tháng trước, tôi sẽ không quên đâu, thật đấy…
Bây giờ, tôi quay trở lại với một con người quá-ư-bình-thường bên cạnh cậu như thế này, cậu sẽ chẳng nhận ra tôi quan trọng đâu nhỉ….
6 tháng nữa, tôi sẽ rủ cậu tới công viên để nghe cuộc chuyện trò giữa 2 đứa bé nhé…
Và bít tất cả, hãy để thời kì chứng minh… phải không...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét