Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ

Cậu này, mình viết ra truyện ngắn này vào lúc nửa đêm thôi, lúc mà mình vẫn thường xuyên đợi phim sex tin nhắn của cậu ý. Nhớ hồi còn trên lớp, mình hay chọc cậu nhỉ, hihi nhưng biết làm sao được, mình thích cậu mà. Mình thích cậu luôn để trong lòng chứ có dám nói ra đâu, mãi đến khi cậu hỏi mình thì mình mới dám nói đó chứ. Cơ mà man di chuyện nó như phim Hàn cậu nhỉ, mình đâu có tài ba gì, học hành cũng chẳng ra sao thì đi quen 1 cô gái như cậu sao được nhỉ. Để lấy lòng cậu, mình cũng cố kỉnh hết sức, thế mà kết quả lại ngược như chờ mong của mình cậu à, làm cậu ghét mình thêm. Nhiều điều động đàm tiếu về mình cũng nhiều thì cậu làm sao có thể chấp nhận mình cậu nhỉ. Để rồi khi nghe tin cậu đang vui vẻ bên ai đó, man di thứ trong mình như sụp đổ cậu à, suốt ngày mình cứ đi hỏi lũ bạn có chuyện này không để rồi nhận được những tin nhắn trả lời không như mong đợi. Ngày nào mình cũng mở những bản nhạc buồn lên và nghe, nghe những dòng tâm can hợp tâm cảnh của mình lắm cậu à. Cậu vui khi ở bên nó cậu nhỉ, à mà chắc hạnh phúc lắm hihi. Ước gì... Mình là nó cậu nhỉ? Mình được nắm bàn tay mà mình thường xuyên nói là thô ráp của cậu dạo khắp phố, được dẫn cậu đi dạo mát những nơi tiền có 2 đứa cậu nhỉ, được hát trao tặng cậu 1 bài hát dù biết mình hát dở lắm hihi. Cậu này, ước gì... Mình là nó, cậu nhỉ? Mình muốn được quan tâm cho cậu, muốn được biết cậu có thức đêm nhiều hay không và cô đơn giản là được dỗ dành khi cậu hờn dỗi, cậu nhỉ? Nhưng... Không có đâu cậu nhỉ, mình ước quá xa vời rồi, có lẽ đồng cân là do mình ảo mộng thôi, và thật sự mình chỉ ước được yêu cậu một ngày thôi, cậu à. Bởi do mình muốn biết bên cậu mình có cảm giác như thế nào thôi, mình muốn được nghe nhạc và thả vong linh vào gió rồi ngắm mây cùng cậu. Nếu như mình có 1 điều động ước, mình sẽ ước có thêm 100 điều động ước nữa để được bên cậu dù chỉ một ngày thôi, cậu à! Chắc cậu không đọc được truyện ngắn mà nhân đấu vật đích thị là cậu đâu, do cậu xem mình như một người xa lạ mà... 

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước mơ xanh

Không phải tiền có những con người tài giỏi, tháo vát thì truyen heo mới thật sự mang lại ích lợi cho xã hội. Họ, những con người "có tâm hơn là có tài”, hành động có ích nhưng lại bị xem là ngu ngốc. Đúng vậy, trên thế hệ này có những con người như vậy đó. Chính chúng mình cũng đã nghĩ họ ngu ngốc, mặc mặc dù đó là một hành động tốt. Thử xem lời mình phát biểu có đúng không nhé! Mời các bạn theo dõi nội dung câu chuyện dưới đây để thẩm tra lại xem có đúng không nào. Và liệu chừng bạn có cho rằng họ ngu ngốc????

 

 

 

 

 

6 giờ 50 phút, những tia nắng rét mướt bắt đầu len lách xuyên qua những kẽ lá. Ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đường. Trên con đường Quốc vỡ lở 1 của thành thị Hồ Chí Minh, những dụng cụ đi lại đang lưu thông ồn ã đông đúc trên đường, bắt đầu một ngày làm việc mới. Tất cả họ, những dòng người và xe đều rất hối hả. Ở sát vỉa hè có một cô đâm viên trẻ đang nỗ lực đạp xe thật nhanh để kịp giờ vào lớp. 


Cô đâm viên đạp xe tới trường của mình thì cũng đã 6 giờ 55 phút rồi. Cô tăng tả gửi xe vào khu giữ xe của trường sau đó chạy vội về phía lớp học. Trên đường chạy vào lớp, cô thấy có mẩu giấy nhỏ nằm dưới chân, ở bất kể vị trí nào mà cô trông thấy cô đều khom xuống nhặt  bỏ vào thùng rác xong rồi mới tiếp thô tục chạy về lớp. Đến tới cửa lớp thì giảng sư đã có mặt trước cô rồi. Thế là cô lại bị trễ giờ vào lớp. Cô thở hì hụi khi phải chạy nhanh tận lầu năm của trường học thuộc khoa Công nghệ thực phẩm. Cô đâm ra viên thẹn thùng cúi đầu xin phép giảng sư đứng lớp rồi mới bước vào đi tới chỗ ngồi của mình. Cô lấy tập vở ra để lên bàn, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, mắt và mũi cho sạch sẽ. Những cô bạn cùng lớp nhìn cô dè bĩu bàn tán với nhau:

 

- Một tuần thì đã đi trễ hết năm ngày rồi. Mặt cô ta không biết dày mấy lớp nữa. 


Một cô khác:

 

- Trời ơi, tụi mày còn nói làm chi nữa. Cả trường cực kì học này ai mà không biết cô ta là đâm viên kim luôn chức lao công, dọn dẹp. Rác chúng mình có vứt đầy trường học cô ta cũng nhặt sạch hết.

 

- Tỏ vẻ ngoan ngoãn thì cũng không ai thương. Thời cực kì bây giờ, tiền cần có tiền và có năng lực làm ăn giỏi là được coi trọng. Mọi thứ khác tiền là bổ trợ và không là gì hết.

 

- Tao nghĩ là cô ta đang biểu hiện cho Ban giám hiệu thấy đó. Sau này lỡ học yếu quá ra trường học không nổi thì cũng xin được chân trưởng khoa vệ hoá trường.

 

Các cô ấy xúm xít lại chế nhạo bạn học đã đời rồi xúm nhau cười khinh khích bất luận là đang trong giờ học, có điều là thanh âm hơi nhỏ một chút thôi. Giảng viên đứng lớp vẫn cứ thao thao giảng trên bụt. Cô hoá viên bị bầu bạn chế giễu đó biết họ đang nói xấu mình, cô nhìn bọn họ cắn môi, bọn họ cũng phim sex nhìn lại cô với ánh mắt khiêu khích. Cô quyết định không quan hoài tới gia tộc nữa mà quay nhìn giảng sư chú tâm học.

 

Đến giờ tan học, danh thiếp đâm ra viên trong trường học đổ ra về. Họ vào khu gửi xe lấy xe ngôn ngữ cười ồn ã rôm rã, tiếng đùa giỡn, gồ ga xe máy inh ỏi. Cô đâm viên trẻ dắt xe đạp ra về. Khi cô đi gần tới cổng trường thì mấy cô bạn cùng lớp lúc nãy lái xe máy chở nhau vượt qua cô sau đó quăng lại mấy bịt ni lông, ly giấy vừa uống nước xong xuống đất trước mặt cô, cười ha hả rồi chạy xe đi mất. Cô đâm viên đứng sựng lại, tần ngần một chút rồi cũng quyết định dựng xe lại khom xuống nhặt số mệnh rác đó cho vào thùng rác rồi mới về.

 

 

 

­§­§­§­

 

 

 

            Vào buổi chiều khi mà ánh nắng chung cuộc đã tắt, trời đất ơi mát dịu. Ở công viên một vài cụ già tản bộ chuyện trò thư giãn với nhau, vừa để tốt cho sức khỏe vừa để chia xẻ sự cô đơn với nhau lúc về già. Cũng có những em bé theo ông bà đến chơi chạy giỡn đùa vui với nhau ở đó. Có một ông cụ tuổi trên sáu mươi và một cô gái trẻ đang cùng nhặt những tờ giấy, những bao ni lông và các rác thải khác mà mọi rợ người đi chơi công viên vứt bừa bãi. Ông cụ nói với cô gái:

 

- Ngọc Nhiên à, năm nay là năm cuối tuyệt học của cháu rồi phải không?

 

(Ngọc Nhiên là cô hoá viên trẻ hay nhặt rác trong trường). Mặt cô ỉu xìu:

 

- Dạ phải, nhưng cháu không biết mình có tốt nghiệp được hay không nữa. Cháu làm bài không tốt.

 

Ông cụ cười khà khà:

 

- Cháu của ông không cần phải lo đâu. Năm nay không tốt nghiệp được thì còn năm tới, mà rủi năm tới có không được nữa thì vẫn còn năm tiếp kiến theo nữa mà. Có sao đâu.

 

Ngọc Nhiên nhìn ông như mếu:

 

- Ông lại trêu chọc cháu nữa rồi, sao không động viên cháu mà ông lại nói như vậy chứ?

 

Ông cụ vỗ vai Ngọc Nhiên cười sảng khoái:

 

- Được rồi, được rồi. Ông không nói nữa, ta tiếp kiến tục đi.

 

Hai người lại đi quanh co công viên nhặt rác một công việc không thuộc về trách nhiệm của họ. Vừa đi hai ông cháu vừa trò chuyện với nhau, những câu chuyện phím thường ngày của cuộc sống, xung quanh họ. 


­§­§­§­

 

Ba tháng sau.

 

            Vào một buổi chiều trời ảm đạm, mây đen kéo tới chuyển mưa. Tại công viên, Ngọc Nhiên và ông cụ ngồi trên ghế đá. Cô bé khóc lóc inh ỏi:

 

- Hu…hu…, hic..hic…Cháu không biết đâu. Cháu chẳng thể ưng ý được. Hu hu, hichic….

 

Ông cụ ra công khuyên bảo:

 

- Thôi đi Ngọc Nhiên àh! Cháu đừng khóc nữa, cháu khóc cũng không khác hơn được.

 

- Hu….hu…Nhưng mà…ngày mai bè bạn cháu nó tốt nghiệp hết cả rồi. Chỉ có cháu….(nấc lên một tiếng)…Cháu phải chịu lưu bang. Hu…hu…! Ông ơi, chắc cháu nghỉ học đi lượm rác với ông suốt thế hệ quá! Hu…hu…!

 

Ngọc Nhiên lại khóc tiếp, khóc sướt mướt và lớn tiếng hơn. Ông cụ chịu hết nức danh khóc của Ngọc Nhiên la lớn lên:

 

- Thôi được rồi! Cháu nín đi nào! Khóc nãy giờ đã bao lâu rồi, ông không ngồi đây dỗ cháu nữa đâu.

 

Tiếng la của ông cụ làm cho Ngọc Nhiên giật mình im bật nhìn ông. Ông cụ nói:

 

- Cháu khóc, than vãn và suy sụp hoàn toàn không hữu ích gì. Dù tiền là nhặt rác ông cũng không thích nhặt chung với một cô bé vô dụng nản chí như cháu đâu. Nếu ước mộng của cháu là làm cho môi trường học sạch đẹp, không phải một mình cháu hay một mình ông, hay là hai chúng ta là có trạng thái làm được. Có đi nhặt rác ở công viên cả đời thì nó vẫn sẽ dơ hoài thôi.

 

Ngọc Nhiên nín khóc chớp nháy mắt nhìn ông:

 

- Nếu hai ông cháu mình không nhặt  thì nhặt với ai ạ! Cháu nghĩ, cũng  chỉ có con ngốc như cháu làm ăn này thôi. Những người thông suốt minh, họ đã đi làm những công việc cao siêu, lợi hại. Ai thèm đi nhặt rác như cháu chứ. Nên cứ tự mình lầm lũi đi theo ông nhặt là tốt nhất.

 

- Ai cũng có ít nhiều tinh thần về môi trường, có điều động nó bị che khuất thôi. Cháu phải đánh thức và làm cho nó lớn lên. Muốn làm được việc đó thì cháu phải có địa vị cái đã, lúc đó lời nói của cháu mới có cân lượng và phát huy hiệu quả.

 

- Nhưng mà….cháu làm không được đâu..Cháu học dở quá, ra trường học còn không nổi nói chi là có địa vị xã hội. Không hiểu sao trước kia cháu lại đậu cực kì học nữa. 


Ông cụ nổi cáu:

 

- Cháu cứ như vậy hoài thì sẽ không thực hành được ước mê đâu. Có hoài bảo mà không nổ lực thì cũng là vô ích thôi. Cháu phải tự áp điệu quyết khó khăn của mình. Suy nghĩ lại đi, cháu đã làm cách nào vào được hết sức học thì cứ sử dụng cách đó ra trường. Ông về đây, bữa nay miễn không nhặt rác.

 

Ông cụ đứng lên bỏ đi. Ngọc Nhiên ngồi một mình ở đó tư lự suy nghĩ.

 

 

 

­§­§­§­

 

Một Năm Sau.

 

Ngọc Nhiên sung sướng mặc vào người trang phủ phục tốt nghiệp. Quang cảnh buổi tốt nghiệp ở trường rộn rịch tiếng nói_tiếng cười, ánh nắng rét mướt chiếu xuống làm cho nụ cười như có sức hút hơn trên môi mỗi người. Buổi lễ sắp bắt đầu và có lẽ người sung sướng hơn cả các nhà trí thức mai sau là bố mẹ của họ. Cha mẹ của Ngọc Nhiên cũng vậy, gia tộc cười sung sướng nhìn con gái của mình trong đồng phục tốt nghiệp. Ba cô nói:

 

- Con gái của ba rốt cuộc cũng thành ra người rồi. Con đã thật sự trưởng thành từ hôm nay.

 

Mẹ Ngọc Nhiên:

 

- Mẹ rất hãnh diện bởi chưng con.

 

Ngọc Nhiên ôm chầm lấy ba mẹ bằng hai tay: "Con yêu ba mẹ lắm!”. Từ đằng xa có một tiếng gọi lớn:

 

- "Ngọc Nhiên!”

 

Cô quay lại và cười tươi khi trông thấy ông cụ. Ông tiến tới gần ôm lấy Ngọc Nhiên chia xẻ niềm vui với cô:

 

- Chúc mừng cháu tốt nghiệp!

 

Ngọc Nhiên cười nhìn ông:

 

- Cám ơn ông đã đến đây, chúc hạ cháu.

 

Cô cười khinh khích rồi giới thiệu:

 

- Thưa ba mẹ, đây là ông cụ mà con thường nhắc đến. Thưa ông, đây là ba mẹ của cháu.

 

Mọi người bắt tay chào nhau. Ba Ngọc Nhiên nói:

 

- Cám ơn bác bấy nay nay đã trợ giúp khuyên bảo cháu nó học tập.

 

Ông cụ cười sảng khoái:

 

- Cũng bởi chưng Ngọc Nhiên, nếu cháu nó không có ý chí thì tôi có nói bao lăm cũng không ăn thua.

 

Mọi người cười rôm rã, Ngọc Nhiên phát hiện:

 

- Hôm nay ông mặc xống áo rất đẹp. Trông ông đẹp lắm luôn!

 

- Không giống với ông già lượm rác ở công viên hằng ngày phải không?

 

Có tín hiệu chuông báo đã bắt đầu buổi lễ. Các sinh viên xếp đầu hàng làm lễ. Hiệu trưởng của trường học phát biểu khai mạc nói những lời nhận xét, đánh phải chi và chúc hạ danh thiếp đâm viên đã hoàn trả vớ việc học của mình ở trường học hết sức học. Cuối lời, Hiệu trưởng giới thiệu một vị khách mời đặc biệt lên phát biểu:

 

- Sau đây, tôi xin nhường lời lại cho một vị khách mời. Ông là Tổng Giám Đốc của công ty TNHH Thiên Nhiên có đôi lời với vớ cả man di người ở đây.

 

Một tràn pháo tay chào mừng, Ngọc Nhiên ngỡ ngàng khi đó chính thị là ông cụ cô quen, cùng nhặt rác với cô bao năm qua ở công viên. Ông đứng lên bụt phát biểu rất dõng dạc và nở nụ cười thật tươi với danh thiếp bạn tân cử nhân:

 

- Xin chào các giảng sư và các hoá viên tốt nghiệp của trường học ta. Các bạn đang ở đây đã và sẽ tiếp kiến tục là những mầm xanh, là mai sau của đất nước. Các bạn đã bỏ công ra nghiên cứu, học tập trong suốt thời gian qua, mệt mỏi nhưng vẻ vang. Đến nay, các bạn đã được bù đắp bằng tấm bằng tốt nghiệp. Đúng vậy, danh thiếp bạn đã thành công. Sau này, tôi mong rằng danh thiếp bạn vẫn sẽ tiếp kiến thô lỗ nổ lực hơn nữa để đóng góp cho xã hội, cho Tổ Quốc. Và chúc các bạn mãi mãi thành công.

 

Một tràn pháo tay thật lớn vang lên khắp hội trường. Dứt tiếng vỗ tay ông cụ nói tiếp:

 

- Và điều động quan yếu tiếp theo tôi muốn tuyên cha nội với danh thiếp bạn là…Lời mời của công ty chúng tao với các hoá viên tốt nghiệp. Công ty chúng tôi xin gửi lời mời danh thiếp bạn đến cộng tác để cùng nhau phát triển. Mong rằng danh thiếp bạn sẽ nhận lời, sự công tác của các bạn chính là niềm hân hạnh cho công ty chúng tôi.

 

Ông cụ đọc tên trước sự hồi hộp của các hoá viên, và điều bất ngờ là trong danh sách đó có tên của Ngọc Nhiên. Một cô hoá viên bị lưu bang truyen sex lại trường một năm. Chính cô cũng không dám tin vào việc này. Ông cụ nói:

 

- Tôi biết rằng có người sẽ thắc mắc vì sao tôi lại đặt lời mời tới cô bé Ngọc Nhiên, sức học đồng cân trung bình. Đúng vậy, cô bé học yếu nhưng cô bé lại là một đâm ra viên đạt điều kiện nhất trong số phận danh thiếp đâm viên tôi đã chọn. Chính sự cô đơn giản, chân tình với môi trường của cô bé, đặc biệt là hành động bền chí nhặt rác của cô. Cô gái trẻ này đã cùng một ông già như tôi nhặt rác âm thầm trong công viên suốt năm năm đại học. Bị lưu bang cô bé đã sử dụng lòng yêu môi trường làm động lực gắng học tập để có được ngày hôm nay. Cái công ty chúng tôi cần ở một nhân dịp viên, không đồng cân là sự thành thục tài hoa cho công việc thôi. Mà còn cần đạo đức và cái "tâm”. Sự nhẫn nại, chu đáo và bền chí sẽ giúp ích rất lớn cho công ty chế biến thực phẩm của chúng tôi. Đặc biệt là lòng yêu môi trường, công ty chúng tôi đưa sự bảo đảm sức khỏe người tiêu sử dụng lên hàng đầu. Vì thế, chúng tôi rất hạnh được hợp tác với cô Ngọc Nhiên_một con người đặc biệt.

 

Ông cụ vỗ tay bắt đầu, mọi rợ người nhiệt liệt vỗ tay theo, Ngọc Nhiên và cả ba mẹ cô nữa vừa mừng vừa cảm động sung sướng rơi nước mắt. Các hoá viên được mời tiến lên phía trên bắt tay với ngài Tổng Giám Đốc thể hiện sự đồng ý hợp tác giữa đôi bên. Tới lượt Ngọc Nhiên cô cảm động nhìn ông cụ:

 

- Cám ơn ông đã chọn cháu.

 

Ông cụ vỗ vai cô bé thân thiện như những lúc hai ông cháu hay trò chuyện:

 

- Con bé này, không phải cảm ơn ông đâu. Đó là năng lực của cháu. Ông đã nói cháu làm được mà.

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Mùa đông ngày bên anh

Tên Topic: Mùa Đông Ngày Bên Anh!


(Hai Lần Một Mùa Đông!)

 

                  


Writer: lanyxuxy

 

 

 

-          này, phim sex mày thích mùa nào nhất trong năm thế?

 

 

 

-          Tao thích mùa thu….

 

 

 

-          Xùy…. Sao đứa con gái nào cũng thích mùa thu thế?

 

 

 

-          Kệ tao, chứ mày thích mùa gì mà nói tao

 

 

 

-          Tao thích mùa hè đó, mùa lề đường được nghỉ học, được đi chơi nè…. Haha

 

 

 

-          Đồ ham chơi như mày á, vậy mày không thích mùa thu à….

 

 

 

-          Tao… sao lại không…. – thằng bé đỏ mặt

 

 

 

-          Mày…mày ba phải, vừa mới nói thích mùa hè mà…

 

 

 

-          Tao thích mùa thu, vì chưng vì….mày thích nó…

 

 

 

-          ….

 

 

 

Nhìn 2 đứa nhỏ ríu rít nói chuyện ngoài công viên, tôi thầm mỉm cười, nhớ lại cuộc đời mình, nhớ đến gia đình, nhớ đến …. Cậu…

 

Tôi được nhiều người nói là một đứa con gái ít nói, trầm tính chất và đơn giản, có nhẽ bởi vậy, mà tôi rất ít bạn bè, đôi lúc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhât nhẽo và vô vị…. nhưng có một người, làm ấm trái tim tôi… đó đích thị là cậu.

 

 

 

Vào mùa thu năm tôi 19 tuổi, là một đâm viên rất-đỗi-bình-thường trong 1 lớp gồm 60 thành viên, ngày bước vào đầu năm 2, bầu bạn chúng tao vui vẻ gặp nhau chuyện trò sau 1 tháng rưỡi nghỉ ngơi lấy sức, tôi ngồi đấy, neo đơn giản chỉ để nhìn xem mọi rợ người trò chuyện, nhìn mọi người tay bắt mặt mừng, đám bạn tôi lôi kéo nhau…. Bỗng một người va vào tôi khiến tôi choáng váng…

 

 

 

….

 

 

 

-          Tớ xin lỗi, bạn không sao chứ.

 

 

 

-          không sao đâu – tôi nói với giọng cực-kì-khó-chịu….

 

 

 

và từ đó tôi biết cậu….                  


 

 

Và sau đó cậu gia nhập vào nhóm học của tôi, nhưng sự thật đúng thật là khó đoán, cậu lại thích cô bạn thân của tôi… nói thật, tôi cũng không buồn nhiều, bởi vì tôi nghĩ đó đồng cân là thứ tình cảm thông thoáng qua, đồng cân cần một thời gian để quên, nó sẽ hoàn trả toàn biến mất…. nhưng thời gian lại chứng minh ngược lại những gì tôi suy nghĩ, để rồi đưa ra cho tôi một kết quả đáng buồn: tôi thích cậu.

 

 

 

-          Này, sao tui thấy con gái phần lớn đều thích mùa thu vậy?

 

 

 

-          Ai biết được họ, nhưng có nhẽ mùa thu nằm mơ mộng nhất!!!

 

 

 

-          ủa? vậy bà không thích mùa thu à?

 

 

 

-          Nếu tui nói là không, ông có nghĩ tôi lạ lùng không?

 

 

 

-          Chắc là có đó… hà hà

 

 

 

-         Tui…thích mùa đông… mà nay hỏi tui mấy chuyện nhảm nhí không vậy?

 

 

 

-          ừ… cậu làm ngơ đãng. 


 

 

-          

 

 

 

-          Mắt cậu nhìn xa xăm vô định – vì sao bà thích mùa đông chứ…

 

 

 

-          Chả sao truyen sex cả…có lẽ, mùa đông… giống tui…. Haha…

 

 

 

-          ….

 

 

 

-          Con trai mấy người, chắc đồng cân thích mùa vỉa hè thôi nhỉ - tôi đùa….

 

 

 

-          Ai nói… mà thôi…

 

 

 

-          ….

 

 

 

Thế rồi, thời gian cứ trôi, chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình, tôi vẫn thường nhìn lén cậu mỗi khi cậu ngồi chuyện trò với nhỏ bạn tôi- nhỏ mà cậu ấy thích đó. 


 

 

Mưa mùa thu….

 

 

 

Dài….và lạnh….

 

 

 

Rồi mùa đông cũng đến, cái thời tiết hanh và khô làm tôi dễ chịu, tôi cảm thấy thân thể mình khoác lên một chiếc áo hoàn trả toàn mới…. và cũng bởi chưng thế, tôi lại càng nép mình vào vỏ ốc của chính tôi tạo ra… đôi lúc tôi tự nghĩ, nếu tôi không thể thoát ra được vỏ ốc này, liệu chừng tôi có trạng thái nói ra sự thực với cậu….

 

 

 

 Mùa đông…. Mùa lạnh nhất… với những cơn gió mùa đông-bắc và mưa phùn, vậy mà tôi ưa một mình lang thang vào những ngày giá lạnh phủ một lớp sương mờ nhạt, tôi đã nghe một người nào đó nói rằng: " mùa đông là những gì làm cho tôi thấy cuộc sống vốn là một bức tranh toàn bích có vẻ như đã lùi xa về kí vãng nhường chỗ cho những suy tưởng lẻ loi sắc”, ừ thì vậy, mùa đông phải chi rét, mùa thế giới lặng mình vào một cái gì đó nằm mộng hồ, suy tư và lắng đọng, tôi cũng thế, tôi thích mùa đông đơn chiếc giản bởi vì nó lặng lẽ và bình thản…

 

 

 

Nhưng mà chắc hẳn ai cũng nghĩ đến một ngày lễ lớn, đó là noel…. Ngày mà những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo, ngày những đứa bạn tụ tập chém gió, ngồi tỉ tê rồi lấy cớ đi chơi đêm, còn tôi…. Vẫn một mình…

 

 

 

Tôi bước nhẹ trên con đường dẫn thẳng tới ngôi thánh đường xinh đẹp và được trang hoàng lộng lẫy, tôi chọn một góc khuất,  nhìn bao nhiêu con người qua lại, lòng tôi bỗng thắt… một nỗi buồn không tên len lách vào tâm vong linh tôi một cách vô thức,… và tôi bỗng nhiên thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên, tiếng hát từ dàn loa nhà thờ vang lên vui vẻ:

 

 

 

We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas and a happy new year.
Good tidings to you when ever you are
Good tidings fo christmas and a happy new year.

 

 

 

Tôi chợt mỉm cười, một nụ cười yên tâm và hạnh phúc, có nhẽ man di người nhìn thấy sẽ nghĩ tôi bị tâm thần khi ngồi cười thế này, nhưng mà chớ thây họ chứ, vì vì, họ không giống cuộc sống của tôi, tôi vươn tay, hít một phổi không khí trong lành… tâm vong hồn thoải mái, tôi bước vào thánh đường và cầu nguyện.

 

 

 

Ngày hôm sau, lại với khuôn mặt chớt nhả không chịu nổi, hajz…. Đúng là…. Tại sao cái khuôn mặt đáng ghét ấy tôi có trạng thái thích được cơ chứ, cậu đến trước mặt tôi, cười hehe:

 

 

 

-          Mùa bà thích nhất sắp hết rồi đấy nhé!, cứ từ từ mà hưởng thụ….

 

 

 

-          Ok… tất nhiên rồi… khỏi cần mặt mẹt ông nhắc tui – cái cảm giác được chuyện trò với cậu, khiến tôi rất vui, tôi cố gắng lánh né ánh mắt của cậu, bởi vì, nếu nhìn vào anh mắt ấy, xúc cảm của tôi…sẽ như thế nào đây?

 

 

 

-          ờ… nhắc chơi vậy đó, chắc không được!!!! – cậu cau có bỏ đi

 

 

 

tôi đồng cân biết nhìn theo, có lẽ cũng bởi chưng cái tính cọ quặc không muốn người khác quan hoài mình, mà làm nhiều người mất lòng chăng? Và còn cả cái tính đồng cân thích quan hoài từ phía sau, lặng lẽ, âm thầm những người mình yêu mến thành thử man di người thường nói tôi vô tâm, hời hợt…

 

 

 

Tôi thấy cậu bước đến bàn nhỏ bạn tôi, nhẹ nhàng nhét một phong thư nhỏ, tôi cười buồn, cuối cùng, cậu đã sắp tìm được người mình thật sự cần rồi… tôi lặng im, một giọt nước mắt chảy ngược vào con tim lạnh giá…

 

 

 

Rồi cũng vào cái ngày định số phận ấy, nó biển đổi tôi thành một con người hoàn trả toàn khác, tôi tháo bỏ tất được vỏ ốc đáng sợ của mình.

 

 

 

Tôi thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng, khi tôi khó nhọc đạp xe về nhà trên con đường quen thuộc, trời đất ơi chợt mưa to, mưa che khuất đi tầm nhìn và man di thứ trở thành ra mờ nhạt…mờ nhạt…

 

 

 

Cảnh vật xung quanh hốt nhiên trở cho nên tối mịt, không gian lúc ấy bị một màu đen của bóng tối nuốt gọn, mắt tôi nhức ghê gớm.. tôi cố gắng hít thật sâu, bước về phía trước, cái xe đạp của tôi cũng biến mất lúc nào không rõ, tôi cứ đi thẳng, đi thẳng… một tia ánh sáng phía xa xa làm tôi chói mắt, đó như 1 hang sâu và chỉ có một lối thoát, tôi nheo mắt lại bởi quá chói, nhảy ra khỏi cửa hang và…

 

 

 

Tôi sực tỉnh…

 

 

 

Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến tôi vô cùng khó chịu, một màu trắng xóa của bệnh viện và thanh âm vô vị của máy đo nhịp tim…tôi vén mền qua và đi thẳng ra cửa, gió bấc thổi vào mặt thật dễ chịu, mưa vẫn rơi, tôi thấy cậu đứng đó… tôi lặng nhìn cậu và cậu nhìn mưa…

 

Lúc ấy, phải chi cậu đừng quay lại, tôi đồng cân ước lúc đó thời kì ngừng trôi, nhìn cậu suy tư như thế, không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ lòng.

 

 

 

Cậu quay lại phía tôi, nhưng không nhìn tôi, ánh mắt cậu xa xôi nhìn về một hướng vô định, cậu khẽ nói, rất nhỏ, lúc ấy tôi không nghĩ mình có thể nghe được, câu nói ấy, có thể nói với tôi lắm chứ:

 

 

 

-          Mùa đông sắp qua rồi, bà không muốn tận hưởng hết hay sao?

 

 

 

-          Ông nói tui phải không? Tui vẫn tận hưởng hương vị mùa đông mỗi ngày cơ mà… - tôi cười và nói to lên, chủ yếu để làm cho cậu giật mình, nhưng…

 

 

 

Cậu không có bất kể phản nghịch ứng nào cả….

 

 

 

Tôi bắt đầu lo lắng, tại sao lại như thế… tôi bước đến gần cậu, hua tay trước mặt, nhưng vô vọng, tôi nắm lấy tay cậu, nhưng… tất cả đều hụt hẫng…

 

Tất cả như một cuốn phim quay chậm… tôi nhớ ra, nhưng mà… vì sao tôi lại vào bệnh viện, tôi đang đi trên đường mà… lúc đó, tôi rối lắm, nước mắt từ đâu cứ trào ra…nóng hổi…

 

Thôi thì… có trạng thái vào một ngày không xa… tôi lại có thể quay về với mọi người, ba mẹ và cả cậu… và sẽ có ngày, tôi quên được cậu mà thôi

 

 

 

day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer**

 

Bước từ công viên về, tôi lại vô tình gặp cậu, một mùa xuân, rồi một thu, và bây giờ là mùa hè, cậu vẫn đến nhà tôi, ngôi nhà xinh xắn có ba có mẹ, có em trai chị gái vẫn đang quan tâm tôi, nhìn thấy cậu lại đến nhà mình và lặng yên quan sát tôi như vậy, tôi làm sao có trạng thái quên được chứ…

 

Tôi thở dài, ngồi trung thành mép giường lom lom nhìn cậu, lúc nào cậu đến, cậu cũng im lặng như thế, tôi bực mình lắm biết không hả, tôi liếc nhìn cái xác không vong hồn trên giường, xanh xao, tiều tụy và đủ thứ dây dướng rợ, tôi thở dài ngao ngán, nhìn qua cậu, tôi hét vào mặt cậu:

 

 

 

-          Làm ơn đừng đối đãi tốt với tôi như thế chứ, mặc dù gì cũng tiền là bạn thôi mà… đồ đáng ghét.

 

 

 

-          Này, bà kia… dậy đi chứ, bà kêu tui thích mùa lề đường mà phải không? Tại sao lại nghĩ như thế hả? Tui muốn biết câu đáp của bà… - cậu lại trầm ngâm.

 

 

 

-          Tại bởi tính chất cách của cậu, năng động, hòa đồng, vì cậu vừa đem lại sự ấm áp như nắng, vừa như cơn mưa lề đường làm khó chịu trái tim tôi đó, cậu biết không? Tôi trả lời

 

 

 

-          Có lẽ bà biết tôi thích nhỏ bạn thân của bà phải không? ừ thì đó là sự thật, nhưng tui lại cảm thấy, đối với bạn ấy, một thứ tình cảm neo đơn thuần …còn với bà, tui cảm thấy ấm áp và dễ chịu lắm, 6 tháng trôi qua rồi, bà vẫn chưa tỉnh dậy cho tui nói rằng: " tôi thích bà” chứ…

 

 

 

Ha… tôi như tắt nghỉ đứng (à mà quên, tôi tắt thở rồi ^^) một tí hạnh phúc, một tí ngỡ ngàng và một tẹo xót xa… đau… vong hồn tôi rung lên từng đợt, nước mắt lại rơi, tôi kiềm chế xúc động, cố trấn tĩnh, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt ấy, để cậu nhìn thấy tôi, nhưng mà thật ngớ ngẩn, điều động đó sao có thể xảy ra, khẽ cười, tôi hỏi cậu:

 

 

 

-          Lâu chưa?

 

-          Cũng từ ngày cậu bỗng sỉu giữa đường, tui nhận ra bà thật quan trong, giữ giàng sức khỏe, mau chóng dậy nhé, tui sẽ nói cho bà biết mùa yêu thích của tôi là mùa gì!!!- cậu gương cười… 


 

 

Cảm ơn cậu, câu nói tôi trông đợi cuối cùng cũng được toại nguyện, như thế này, tôi sẽ yên lòng ra đi, vô kể u rong não của tôi quá lớn rồi, làm sao còn hy vọng nữa cậu à, hãy vui lê, bạn tôi tốt hơn tôi nhiều đấy, hãy trân trọng và chăm sóc tốt cho bạn ấy nhé! vĩnh biệt!!!!

 

 

 

day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer*

 

 

 

Chưa kết đâu nhé!!!

 

 

 

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy đau buốt, chưa bao giờ từ truyen heo khi linh hồn tôi lìa tử thi lại có cảm giác này, tôi ngồi xuống, ôm lấy đầu và bắt đầu thở dốc,…

 

 

 

Một giọng nói từ đâu thủ thỉ nói với tôi:

 

 

 

-          Con có muốn quay về không?

 

 

 

-          Dạ muốn ạ! – cơn đau của tôi dường như biến mất khi gặp người ấy, người xinh đẹp tựa hoa hướng dương, sáng như thiên thần, có lẽ, đó là thiên thần hộ mạng của mỗi người.

 

 

 

-          Ta đúng là thiên thần hộ mạng của con – người mỉm cười từ tốn. 


 

 

-          

 

 

 

-          Con có thể quay trở về… nhưng sẽ có một biến gắng tới với con 


 

 

-          Tại sao con lại được chọn lọc ạ? -  tôi thắc mắc

 

 

 

-          Con chưa đến ngày xa lìa dương gian con à… con còn phải chịu nhiều khổ cực nữa, con có muốn hay không? – thiên thần nhẹ nhõm nói

 

 

 

-          

 

 

 

-          

 

 

 

-          Con… muốn trở về… một thời kì nữa, con sẽ trở về bên ngài…

 

 

 

Thiên thần mỉm cười, âu yếm nhìn tôi rồi biến mất

 

 

 

-          Á… Á… á… - tôi đau đớn hét lên… 


 

 

Và lần này, tôi tỉnh dậy ngay trong thể xác của chính mình… nhưng kì lạ… man di chuyện trong kí mỏ ác vẫn còn y nguyên, rành rọt.... tôi cứ nghĩ rằng biến nỗ lực ấy là tôi… mất trí nhớ…

 

day la noi dung footer**

 

 

 

-          Con tỉnh rồi à…

 

 


-          Con bị sao vậy mẹ…

 

 

 

-          Con ngủ li suy bì 3 ngày rồi, bác sĩ kêu con có vấn đề bên não trái, nhưng hôm nay lại hoàn trả toàn biến mất.

 

 

 

-          Cái…gì… 3 ngày…. Não…

 

 

 

-          ….

 

 

 

-          

 

-          Mấy bạn lo cho con lắm

 

 

 

Tôi nhìn mấy đứa bạn đang nhìn tôi với ánh mắt hồi hộp, thở phào nhẹ nhõm, tôi mỉm cười, nhìn đám bạn và nhìn cậu…

 

Ánh mắt cậu thật khó hiểu… như cố nhớ một chuyện nào đó…nhưng vô bổ ôi thôi ông bạn của tôi ơi… thiên thần xinh đẹp đã làm thời gian quay trở về với mùa đông yêu dấu rồi… 


 

 

Những điều cậu nói ở bên cạnh tôi 6 tháng trước, tôi sẽ không quên đâu, thật đấy…

 

Bây giờ, tôi quay trở lại với một con người quá-ư-bình-thường bên cạnh cậu như thế này, cậu sẽ chẳng nhận ra tôi quan trọng đâu nhỉ….

 

6 tháng nữa, tôi sẽ rủ cậu tới công viên để nghe cuộc chuyện trò giữa 2 đứa bé nhé…

 

Và bít tất cả, hãy để thời kì chứng minh… phải không...